Một người bình thường nói đến văn hóa thì nghĩ ngay đến những biểu
hiện của nó trong chính trị, văn học, nghệ thuật, tôn giáo, khoa học, đạo đức,
sinh hoạt vật chất. Đó là những biểu hiện quan trọng của văn hóa, nhưng văn hóa
theo nghĩa sâu nhất lại không nằm ở các biểu hiện, mà ở ngay tâm thức con người
của một nền văn hóa cụ thể.
Xét ở khía cạnh triết học, văn hóa một nước, không phải ở đâu xa
lạ, mà ở ngay tâm thức con người nước ấy, dù cho anh ta sống ở một nước xa lạ,
giữa những con người thuộc một văn hóa khác. Văn hóa Pháp là ở ngay con người
Pháp và văn hóa Trung Hoa, Nhật Bản… đều thế. Con người thừa hưởng văn hóa của
quê hương mình cũng như anh ta thừa hưởng ngôn ngữ, cách sinh hoạt, quan niệm
sống, quan niệm về hạnh phúc, đau khổ, bổn phận, nghĩa vụ, cái đẹp về nhân
cách, đạo đức, các cách ứng xử của nó. Anh ta có thể công khai chống lại nó,
mạt sát nó, nhưng ngay cả khi chống lại, mạt sát anh ta vẫn không thể thoát
khỏi nó, cũng như anh ta không thể thoát khỏi màu da, khí huyết của chính mình.
Văn hóa là một sự thừa kế có quá trình lịch sứ rất lâu dài nhưng
đây là một sự thừa kế năng động với những thay đổi nhiều khi rất đột ngột do
kinh tế, chính trị. khoa học kỹ thuật.
Đặc biệt do những con người lỗi lạc của nền văn hóa mình đem lại.
Các thay đổi này, dù đột ngột đến đâu, cũng chỉ là phản ánh nhũng đòi hỏi không
thay đổi của văn hóa. Con người phái thở để Sống. Đó là nhu cầu bất biến. Nhưng
chính do cái nhu cầu bất biến này mà trên cạn ta thở ra băng miệng hít vào bằng
mũi, còn dưới nước thì lại làm ngược lại. Để hiểu văn hóa một dân tộc, như dân
tộc Việt Nam, một con người như Hồ Chí Minh, cũng phải xuất phát từ cái bất
biến. Nếu không làm thế thì nghiên cứu càng càng đi xa sự thực. Để nghiên cứu
một văn hóa phải nhìn nó ở điểm văn hóa nào tập trung cao độ nhất, điển hình
nhất. Đó là các nhà văn hóa lỗi lạc.
Từ khóa tìm kiếm nhiều: van hoa viet nam