Điều phi thường của Chiến tranh nhân dân Việt Nam là nó không
những động viên được tinh thần yêu nước vô song của phụ nữ, mà nhiều khi là cầu
hạnh phúc của phụ nữ.
Nước nào cũng có những anh hùng, nhưng một đất nước toàn nữ anh
hùng thì chỉ có Việt Nam. Người đàn bà không hề muốn làm anh hùng. Nam giới mới
có mộng anh hùng, nữ giới chí khao khát hạnh phúc. Hạnh phúc đối với họ không
phải là lắm tiền của, có địa vị cao sang, mà một cuộc sống yên ổn, có người
chồng chung thủy, những đứa con ngoan, trung hiếu, làm rạng rỡ gia phong, sống
trong tình yêu thương đùm bọc của bà con, làng xóm.
Cuộc sống đơn sơ, ước mơ nho nhỏ đó là thâm tâm của họ. Nhưng “Giặc
đến nhà, đàn bù phải đánh”, điều đó phụ nữ Việt Nam thấm nhuần hơn ai hết.
Khi đã chiến đấu vì chính nghĩa và vì bất đắc dĩ thì không ai anh hùng bằng phụ
nữ, khi phụ nữ đã đứng lên thì không một sức mạnh nào chống lại nổi, bởi vì đây
là lương tâm dân tộc thức tỉnh và nó sẽ thức tỉnh cả thế giới.
Không thể kể hết những nữ anh hùng của dân tộc. Chỉ nói trong cuộc
kháng chiến vừa qua có bao nhiêu là dân công, nữ thanh niên xung phong, nữ
chiên sĩ, nữ giao liên, các cô gái đảm đang và cao hơn hết là các bà mẹ anh
hùng, các nữ cách mạng. Đối với phụ nữ không có gì tha thiết với họ hơn là
chồng con. Làm gì có phụ nữ hi sinh chồng con vì quyền lợi kinh tế? Nhưng số phụ
nữ hy sinh chồng con vì độc lập, thống nhất là hàng triệu, số bà mẹ được phong
anh hùng, chí xét trong chiến tranh chống chục vạn. Gia đình Việt Nam nào mà có
nhưng cô gái, những người vợ, những bà mẹ như thế? Nhìn bên ngoài họ có thể ít
tô son điểm phân, có thể lông mi chưa cong, cái ngực chưa nở. Nhưng chỉ cỏ họ
mới hiểu giá trị của hạnh phúc. Và chiến tranh nhân dân là gì, nếu không phải
là chiến tranh để bảo vệ hạnh phúc hợp lí nhất của con người, bảo vệ chính cái
điều một con người không nhà, không cửa, không vợ khẳng định là ham muốn tột
bậc của mình?
Từ khóa tìm kiếm nhiều: 100 phong tục tập quán việt nam