Khi đối phương đem quân sang xâm lược Việt Nam, nó dựa trên một
đạo quân nhà nghề thông thạo chiến đấu trực diện, có vũ khí có hiệu lực hơn nên
chỉ mong muốn ta dân quân ra đánh trận địa để nó tiện hủy diệt. Nếu ta chấp
nhận lối đánh cùa nó thì chắc chắn là thua. Cho nên nếu Trần Hưng Đạo dẫn quân
ra ở đồng khô thì sẽ bị kị binh Mông cổ diệt ngay, dù có anh dũng mấy cũng thua.
Nếu Lê Lợi lo bảo vệ thành trì thì nhất định bị quân Minh với các
vũ khí phá thành của nó đánh bại. Nếu ta đánh Pháp, Mỹ dựa trên vũ khí đơn
thuần thi xe tăng, đại bác, phi pháo của nó tha hồ tung hoành. Do đó, Trần Hưng
Đạo kéo kị binh Mông cổ vào đồng chiêm, kị binh làm được gì. Lê Lợi cài Viện
binh, đánh úp vào các đồn lũy, bao vây các thành, chấm dứt đường giao thông, xơi
đị chở Chi Lăng nơi địch hoàn toàn không chuẩn bị. Ta kéo Pháp và Mỹ vào rừng,
lấy địa thế phá sức mạnh vũ khí. đánh nhanh rút nhanh, kéo quân địch vào thiên
la địa võng của chiến tranh nhân dân, chỉ thấy chết mà không biết vì sao lại
chết. Đó la dường lối Trân Hưng Đạo mở đầu. Chỉ chiến tranh nhân dân mới
thực hiện được biện pháp đánh này.
Lối đánh này có từ thời đánh bại quân Trần, thành công thời Hai Bà
Trưng, chiến thắng thời Trần, thời Lê, và là nỗi kinh hoàng của hai chủ nghĩa
thực dân thời Hồ Chí Minh.
Quân xâm lược không thể nào thực hiện được chiến tranh nhân dân,
do đó không thể có hậu cần nhân dân. Quân càng đông, khả năng hậu cần càng bất
lực. Khoét sâu vào nhược điểm này, tổ tiên ta tập trung đánh vào dạ dày của
địch.
Dũng cảm, mưu trí, bí mật, bất ngờ, nắm chớp thời cơ là những đức
tính không thể thiếu của người cầm quân.
Tích cực chủ động và chủ động tiến công
Trong chiến tranh, ta lúc đầu thường ở thế bị động. Phàm đã là
người cầm quân thì phải lo mọi cách biến bị động thành chủ động. Chỉ có như vậy
mới làm chủ được tình thế và chỉ đạo được chiến cuộc để đi đến thắng lợi. Phòng
ngự chỉ là tạm thời để chuẩn bị sang tấn công. Có lúc để chuẩn bị tốt phải tấn
công trước. Lý Thường Kiệt đã làm thế khi tấn công hai châu Ưng, Khiêm để bẻ
gãy cuộc tấn công xâm lược của địch. Trong khi địch tấn công ồ ạt, có khi phải
tạm thời rút quân để bảo toàn lực lượng. Trường hợp Tôn Sĩ Nghị đem quân sang,
vì chưa kịp chuẩn bị đối phó nên quân ta phải rút về Tam Điệp để cho giặcchiếm
Thăng Long. Trong chiến tranh chống Pháp và Mĩ, chúng ta chiến đấu ở thành phố
một thời gian đủ để kìm chân địch, chuẩn bị cho nhân dân cả nước có điều kiện
đối phó chứ không tung hết chủ lực ra chiến đấu sống mái với quân địch. Ta chỉ
tấn công ở những nơi, những lúc ta có điều kiện, mà không chiến đấu trong hoàn
cảnh và điều kiện địch chuẩn bị để đánh ta. Lối tấn công của Việt Nam tóm lại
là không chấp nhận một cách chiến đấu địch chờ đợi ở ta, bắt địch phải đánh
theo một lối đánh đối phương không thể ngờ được và chính vì vậy địch luôn luôn
bị động.
Từ khóa tìm kiếm nhiều: các truyền thống tốt đẹp của dân tộc
việt nam