Vai trò của bảo vệ bản sắc văn hóa


     Tôi nghĩ để bảo vệ bản sắc văn hóa, chỉ có chủ nghĩa anh hùng thôi không đủ, mà còn cần phải sáng suốt. Sự sáng suốt này thâu tóm trong biện pháp quan hệ nhiều chiều với nhiều nước. Triều Tiên vào thế kỉ thứ VII đã đánh tan 70 vạn quân Tùy dẫn tới sự ra đời của thời đại Đường – Tống ở Trung Hoa. Nhưng rồi chính sách bế quan tỏa cảng, chỉ giao thiệp một chiều với nhà Thanh Trung Quốc (cũng là chính sách nhà Nguyễn) đã dẫn tới mất nước.
    Để thắng trong giao tiếp phải mở rộng chủ nghĩa anh hùng sang mọi lĩnh vực, kinh tế, khoa học, văn học – nghệ thuật, tạo ra những nhà khoa học, những nhà tư tưởng, những nhà kinh tế anh hùng trong sự khiêm tốn, biết mình, biết người.

Vai trò của bảo vệ bản sắc văn hóa

    Ta hãy xét cách nhìn của người dân bình thường về các khái niệm đạo đức: nhân, trí, dũng, hiếu, nghĩa, anh hùng. Đây là các từ Hán – Việt được Nho giáo Trung Quốc nêu lên thành chuẩn mực của người quân tử. Nhưng ở Trung Quốc đó là những khái niệm tách rời nhau, có những nội dung riêng, không liên quan tới nhau.
    Còn ở Việt Nam thì khác. Ông tiến sĩ Nguyễn Trãi, khi tự đánh giá mình, đã công thức hóa nó như sau:
    Trừ độc, trừ tham, trứ bạo ngược Có nhân, có trí, có anh hùng.
    Như vậy, theo Nguyễn Trãi, nhân, trí, anh hùng đều khống phải những đức tính thu hẹp vào cá nhân như ở Trung Quốc, mà đều phải quy về đối tượng chung là dân và nước ViệtNam. Nguyền Trãi tự cho mình có nhân, có trí cỏ anh hùng vìkết quả của cuộc kháng chiến chống xâm lược là cứu được dân và nước khỏi khổ cực (nhân), đã tỏ ra sáng suốt trong đường lối này (trí), và đã không tiếc mình, liếc sức, sợ gian khổ, nguy hiểm (anh hùng).
    Người Việt Nam gọi kẻ thương người là “nhân đức” không phải là “nhân”. Kẻ lắm biện pháp giải quyết khó khăn là “khôn, khôn ngoan”, không phải là “trí”. Kẻ gan dạ, dám liều thân trong một công việc là, “táo bạo, dũng cảm, gan gốc”, không gọi là “anh hùng”. Kẻ tận tụy với một chủ trương, với một người khác là “trung thành” không phải là “trụng”. Do tâm thức Việt Nam lấy đất nước làm điểm quy chiếu cho nên mọi cái đẹp về nhân cách đều phải quy về đấy, rất khác một văn hóa tôn ti luận kiểu Trung Quốc hay cá nhân kiểu phương Tây.
    Một tôn giáo đều có tham vọng vượt ra khỏi phạm vi một nước cho nên nó không quy chiếu về nước. Trái lại, nó cần phải phủ định chính trị, phủ định nước để độc chiếm tư tưởng của tín đồ. Nhưng bất kì tín ngưỡng tôn giáo nào vào Việt Nam hay sinh ra ở Việt Nam, trước sau gì cũng phải khúc xạ qua Tổ quốc luận của Việt Nam mà thay đổi.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: thuần phong mỹ tục việt nam